Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 EM ĐỒNG Ý BÁN TRÁI TIM CHO QUỶ


Phan_13

-…GIA KỲ VÔ ĐỊCH…

– CHỊ 2 CỐ LÊN…

-…CHỊ 2,CHỒNG ƠI NO.1…

2 con nhỏ lại bắt đầu ồn ào…

Cuộc chơi bắt đầu,4 đội rượt đuổi nhau tranh giành quả bóng,quả bóng chuyền từ tay người này sang người khác,không ai thua ai…cuộc chơi rất quyết liệt…cả người nó cũng ướt sũng…đầu tóc rối tung lên vì giành giật,đánh nhau với bọn họ…Chỉ còn 5 ph nữa hết giờ,ai cũng muốn là người cuối cùng giữ quả bóng…Nó đang cầm quả bóng trên tay…

– Gia Kỳ chạy nhanh lên…- Nó thúc vào người Gia Kỳ,bảo anh chaỵ nhanh lên,phía sau 3 đội kia đuổi theo vô cùng kịch liệt…đặt biệt là đội của Gia Bảo ngày càng áp sát vào nó…con nhỏ Vũ Bội khéo léo chồm sang tranh với nó…công nhân con nhỏ này kỷ thuật giỏi thật…lại khá khoẻ nữa…nhưng đối với thiên tài thể thao như nó thì đừng có mơ…

2 đứa nó thì cứ tranh giành nhau như thế,còn Gia Kỳ và Gia Bảo thì cố gắng điều khinể chạy đi với tốc độ nhanh khủng khipế,nó và Gia Kỳ chạy đến đâu thì Gia Bảo đuổi đến,ép sát vào đến đó…Nó và Vũ Bội thì nhiệt tình tranh giành,lôi kéo,cào cấu nhau…thật là…cứ tranh giành,chồm qua chồm lại thế này rất nguy hiểm…

-…Anh 2… cẩn thận…- Gia Kỳ la lên…khi thấy xe của Gia Bảo lệch hướng…thế là 2 xe va vào nhau…nó và Vũ Bội đang tranh giành ở giữa…bị hất tung xuống nước…

-…Thuần Thuần…

-…Vũ Bội…

Gia Kỳ và Gia Bảo quát lên,rồi nhanh chóng nhảy xuống cứu 2 đứa nó…Gia Bảo thì nhanh chóng cứu Vũ Bội trước mà khôgn quan tâm đến nó…còn Gia Kỳ thì đương nhiên cứu nó rồi…

-…Vũ Bội …em không sao chứ…? – Sau khi kéo được bọn nó lên xe,Gia Bảo mới lo lắng hỏi…

-…Em không sao cả…

-…Thuần Thuần chị vẫn khoẻ chứ…- Gia Kỳ đưa tay sờ vào 2 má nó,lo lắng vuốt khắp mặt và tóc nó hỏi…

-…Chị không sao…- Nó liếc sang Gia Bảo nhếch mép cười…- HAHAHA,TÔI THẮNG RỒI…- Nó giơ quả bóng lên cho 2 đội còn lại thấy,toe toát cười,còn vênh mặt lên với Vũ Bội…

-…Gìơ này mà em còn nghỉ tới thắng thua…- Gia Bảo giật lấy quả bóng ném xuống,quát lên…

-…Thì tôi phải làm thế nào…

-…Em không thấy Vũ Bội đang lạnh run cả lên này…- Gia Bảo nhẹ nhàng vuốt tóc Vũ Bội,dịu dàng chăm sóc…

-…Đừng quên tôi cũng ngã xuống nước…- Nó tức muốn đá văng con nhỏ này xuống cho cá ăn thịt…

-…Nhưng lúc sáng em ấy bị cảm…

-…Cô ta giả vờ thôi…

-…em im đi…

-…Anh 2…

-…Đi thôi Vũ Bội…anh đưa em về nghỉ…- Gia Bảo cởi áo ra khoác vào cho Vũ Bội…rồi nhanh chóng lái vào bờ,dìu cô ta vào phòng nghỉ…nó và Gia Kỳ cũng về đến nơi,nó nhanh chóng lên phòng tắm nước nóng thay quần áo rồi trèo lên giường trùm chăn lại,Gia Bảo vào phòng thấy thế…lạnh nhạt nhìn nó 1 cái rồi lại bước sang phòng chăm sóc Vũ Bội…cô bé đang sốt cao…

Nó nhìn cánh cửa khép lại…nhếch mép cười…

-…Cô hảy tận hưởng đi…sự chú ý của anh ta…sẽ nhanh chóng…đổi hướng thôi…cô sẽ không biết…những gì tôi…sắp làm đâu…- Nó lạnh lùng nói,khẻ nhìn vào 1 tin nhắn trong điện thoại…

<…Đến lúc rồi…hành động đi…>

Cùng lúc vời tin nhắn,1 lá thư máu cũng được gửi đến cho Gia Bảo khi anh ngủ thiếp khi đang chăm sóc Vũ Bội…

-…Gì thế này…- Gia Bảo vô cùng hoang mang nhìn vào nội dung bức thư < Hãy chờ đón sự trừng phạt của Quỷ Vương…vì đã dám đắt tội…với Thẩm Phán của những linh hồn…>…- Phải làm thế nào…chuyện gí sẽ sãy ra tiếp theo đây…

Cả ngày hôm đó Gia Bảo ở suốt trong phòng chăm sóc cho Vũ Bội,nó thì cũng tức giận ở trong phòng không thèm ra ngoài,mặc dù nhiều lúc Gia Kỳ điện thoại qua tìm nó,nhưng noá bảo không khoẻ không muốn đi đâu…Đến tối mọi người cùng ngồi vào bàn ăn,nó mới loay hoay xuống,hôm nay mọi người tổ chức bữa cơm lớn và có cả bánh kem,vì hôm nay là sinh nhật của Gia Bảo,mọi người muốn tổ chức lớn cho anh,nhưng anh bảo…anh không thích tiệc tùng,chỉ muốn mọi người cùng cắt bánh kem trò chuyện…Lúc này Vũ Bội cũng đã ngồi cạnh anh…

– Này cậu xuống rồi à,thật là “tiểu thư chậm chạp” mà,Gia Bảo đã cắt bánh kem rồi…

– Thế sao? – Nó nhếch mép cười,thì ra bữa tiệc đã tàn,đối với Gia Bảo,thì ra nó chả là gì…

– Này ngồi lại đây,mọi người đang tổ chức trò chơi đấy…

– Trò gì thế?

– “ thử thách hay nói thật “

– Chán phèo…

– Gìơ cậu có chơi không?

– Chơi thì chơi…- Nó ngồi xuống cạnh Gia Kỳ,đối diện là Vũ Bội và Gia Bảo…và bắt đầu cuộc chơi…nó quay trước…cái chai bia cứ xoay xoay thế nào không biết lại chỉ về phía …Gia Bảo…nó nhếch mép cười…xem anh ứng phó với em thế nào…

-…Gia Bảo,em muốn hỏi anh 1 điều…anh sẽ nói thật chứ…

– Hỏi đi…

– Trong lòng anh,người con gái nào…người người con gái anh yêu….? – Nó khinh khỉnh hỏi,mắt nhìn thẳng vào mắt Gia Bảo,nó nhìn thấy 1 sự sợ hải trong đó…thật thú vị…

– Tức nhiên là vợ mình rồi…- Văn Minh thấy Gia Bảo đang lúng túng,liền giúp cậu giải vây…

– Không phải tớ…tớ chắc chắn…- Nó nhìn Vũ Bội rồi nhấn mạnh từng chử

– Anh không nói được sao? Là ai mà phải giấu…?- vẻ mặt anh chuyển từ lúng túng…sang đỏ gay vì tức giận…cuối cùng là lạnh băng…

-…Tôi thua…tôi uống…- Thế là Gia Bảo đành uống cạn lon bia…còn nó nhìn anh nhếch mép cười…

– Là anh…- nó đang hý hửng vì dồn được Gia Bảo vào đường cùng thì cũng ngạc nhiên không kém vì…người quay lần này là Vũ Bội…còn người bị chỉ trúng là…Gia Kỳ…

-…Anh 3…em luôn thắc mắc 1 đều…- Vũ Bội bây giờ rất tức giận thay cho anh 2 cô,cô không muốn nhìn nó đắc ý mãi…cô muốn trả đũa…

-..Tự nhiên…- Gia Kỳ lạnh nhạt đáp,cậu không muốn tham gia vào những trò chơi vớ vẩn này….

-…Anh có bao giờ làm gì có lổi với người thân mình không…- Vũ Bội lướt qua mặt 2 đứa nó…ánh mắt như soi thẳng vào tim 2 đứa nó…

-…Không có…- Trái với suy nghỉ của nó,Gia Kỳ không chút lúng túng,lạnh nhạt trả lời không nhìn vào Vũ Bội 1 chút…

– Anh chắc chứ…- Vũ Bội có vẻ không hài lòng với câu trả lời này…

– chắc…- Gia Kỳ cho tay xuống gầm bàn nắm chặc bàn tay ướt đẩm mồ hôi của nó khẻ cười…

-…Anh hãy nhớ lấy câu nói đó…- Vũ Bội vô cùng khó chịu với ánh mắt ngọt ngào mà nó và Gia Kỳ nhìn nhau,họ nghỉ họ là ai…tại sao dẩm đạp lên lòng tin của anh trai cô và có thể tự nhiên gửi gắm tình cảm như thế…

Không khí đột nhiên chùng xuống,Văn Minh và Ngọc Lâm nhanh chóng ra tay để giúp mọi người thoải mái hơn…Cuộc vui cứ thế mà tiếp diễn,ai cũng say bí tỉ…lăng ra ngủ…chắc chắn có con sâu ngủ Gia Kỳ trong đó rồi…Vũ Bội than mệt…Gia Bảo đưa cô bé lên phòng nghỉ…1 mình nó chán muốn chết…Gia Bảo lại ra sopha ngủ…anh sao lại thế,bình thường giận nó cũng đâu đến nỗi giận dai như vậy…Thật là con nhỏ đó…quan trọng như thế sao?

Nó nhận được 1 tin nhắn từ trong điện thoại…

<…Ngủ ngoan đi công chúa…ngày mai em vất vả rồi…>

Nó nhếch mép cười,anh mắt như chứa cả 1 đại dương sâu thẳm…

-…Từ ngày mai…bi kịch sẽ liên tục sảy ra…Quỷ vương…chị thích chứ…

Đâu đó trong đêm tối vang lên tiếng cười đáng sợ,1 tiếng cười mang đầy tàn ác,1 âm thanh vọng đến từ địa ngục…cảnh báo cho cảnh tượng sắp sảy ra…máu…nước mắt…sợ hải…căm phẩn…

Sáng hôm sau,sau khi nó thức dậy…mọi người vẩn còn say sưa ngủ,có lẻ do hôm qua say quá…hôm nay nó chọn 1 chiếc váy hoa khá tối màu,mỏng và ngắn ngang giữa đùi,dạng hai dây rất xinh xắn…nhưng nhìn căn nhà không có ai…làm nó cụt hứng…hình như con nhỏ Vũ Bội làm gì đó loay hoay trong bếp…trông cũng đảm đang ra phết…Tại nó không thèm học thôi…chứ nó mà chịu học thì…thành ra…cô gái “xấu xa hoàn hảo”à…

– Em làm gì đó thế…- Nó đặt 1 chân lên bàn nhỏ cạnh sopha,sơn móng chân…

-…Em đáng nấu bữa sáng cho anh 2 ạ…anh 2 có vẻ uống khá nhiều…mỗi lần như thế anh ấy chỉ muốn ăn canh giá đỗ do em nấu thôi…

– Vậy sao…? – Nó tức mún xé xác con nhỏ này,sao mọi thứ nó ghét nhất lại tập trung lên người cô ta chứ…còn định khoe khoang với nó nữa hả…

-…Chị có muốn ăn không…- Vũ Bội hỏi chỉ lấy lệ…cô cũng chúa ghét nó,cô chỉ muốn tìm cách tống khứ nó càng mau càng tốt khỏi anh 2 cô…

-…Không cần…- Nó nhẹ nhàng trả lời,khẻ nhìn lên con người đang quay lưng lại với mình…rồi nhìn vào 1 góc tối của căn nhà…1 bóng hình màu bạc khẻ gật đầu với nó…ánh mắt người đó hết sức lạnh nhạt…môi khẻ nhếch lên…nó cũng cười khì 1 tiếng…miệng lẩm bẩm…

-…Muốn tống khứ tôi à…tôi cho cô cơ hội…

– Chị 2…chị nói gì…?

-…A,chị muốn nhờ em lấy cho chị 1 li nước nóng…tay chị chưa khô,không thể lấy được…

– Chị chờ em chút…- Cô bé không do dự vội lại lấy cho nó 1 ít nước nóng,chạy nhanh lại đưa nó…

-…Cám ơn em…- Nó giả vờ cầm hụt làm nước trong lay chãy hết ra ngoài đổ cả vào…

– Á Á Á…NÓNG QUÁ…ĐAU…- Vũ Bội bị cốt nước đổ cả vào ngực…nóng và đau hơn cả bị lột da…

– VŨ BỘI…CÔ LÀM CÁI GÌ THẾ…- Gia Bảo nhìn thấy toàn bộ sự việc anh như phát điên khi nhìn thấy cồ v2 ngực cô bé đỏ cả lên,vội chạy lại lấy nước xối vào người cô bé…quát lớn vào nó…bây giờ anh muốn giết chết nó cho xong…

– Anh 2…

– Nhanh lên…phải xối nước nếu không phồng lên sẽ để lại sẹo đó…- Gia Bảo giúp cô bé chuờm khăn ướt vào vết đỏ,xót xa nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má cô…

-…Chị xin lỗi…Gia Bảo…để em xem nào…- Nó vô cùng tức giận,khi nhìn thấy Gia Bảo cứ nhìn chằm chằm,còn dùng cái khăn lau lau lên cổ và vùng phía trên ngực cô ta…nó cố kéo tay Gia Bảo…muốn thay anh lau giúp cô ta…nhưng bị Gia Bảo nhẫn tâm đẫy ra thật mạnh…như anh dùng toàn bộ sức lực…và sự điên cuồng của mình vào đó…anh chỉ còn biết những người làm tổn thương Vũ Bội…đều là kẻ thù cả…đều đáng chết…cơn tức giận làm anh mất đi lí trí…quên mất đi đối phương là nó…anh không kiềm được lực của mình…

Á…RẦM…XOẢNG…Á..

Khi Gia Bảo kịp ý thức được mọi chuyện đã quá muộn,khi anh kịp nhận ra những âm thanh đổ vỡ bên cạnh mình…tình cảnh bây giờ không những anh mà cả Vũ Bội còn phải kinh hãi…Anh như chôn chân dưới đất…toàn bộ tế bào trên cơ thể như bị cảnh tượng trước mắt giết chết…tim anh chư chết lặng…anh chỉ biết bản thân rất muốn lao lào đống đổ nát dưới chân…Chiếc bàn bị anh đẫy ngã…chác chai bia lúc tối lăng xuống vỡ tan tành…còn nó nằm sóng soàng dưới đất…1 dòng máu chảy ra…thầm ướt cả vào chiếc váy mỏng te…nó nằm im bất động…mắt nhắm nghiền…bên dưới là 1 dòng máu…

– Anh điên à…anh giết chị ấy à…- Gia Kỳ từ trên lầu đi xuống,cậu như thất kinh khi nhìn thấy sự việc vừ sảy ra…Gia Bảo đẫy nó lên chiếc bàn…chiếc bàn ngã xuống,chai bĩa vở đầy dưới đất…nó ngã xuống ngay lên đống đỗ vỡ…chỉ kịp kêu lên 1 rồi nằm yên dưới đất…như 1 hơi thở cuãng không có…cậu lao vào…ôm nó ngữa lên…đặt người nó lên đùi cậu gào thét…-…Các người làm gì chị ấy…

-…- Gia Bảo không trả lời,anh yên lặng…tim mình như ngừng đập…anh nghỉ có lẻ đây chỉ là 1 giấc mơ…

– Thuần Thuần chị sao vậy nè…chị cử động đi…trả lời em đi…chị đừng làm em sợ…- Gia Kỳ như phát điên,cậu ôm lấy nó vào lòng lay nó điên cuồng,đến khi cậu nhìn thấy vết cắt rất sâu trn6 ngực nó…từ đó máu không ngừng tuôn ra,cậu cuống cuồng la hét…- Người đâu…người đâu…gọi cấp cứu mau…cô ấy chảy nhiều máu quá…

– Thiếu Gia,chuyện gì thế…

-…Cầm máu…cầm máu nhanh lên…cấp cứu cho cô ấy mau…chuẩn bị trực thăng…phải đưa cô ấy đi bệnh viện…- Gia Kỳ như phát điên lên,cậu rối bời,không còn biết tự chủ hành động của mình nữa…Nhân viên y tế nhanh chóng chuẩn bị trực thăng cấp cứu…Gia Kỳ nhanh chóng đưa nó lên trực thăng…để bác sỉ vừa cấp cứu vừa đưa nó vào đất liền…

-…Thuần…- Gia Bảo bây giờ mới như tỉnh dậy giữa cơn ác mộng…anh mới nhận thức đây là sự thực…con người mạnh mẽ vừa nãy…bây giờ nằm yên như chết để Gia Kỳ bồng chạy như bay…1 vết cắt rất sâu trên ngực nó,máu không ngừng tuông ra…Gia Kỳ bồng lấy nó…toàn thân nó giờ mềm nhũng…như không hề có 1 nhịp đập…1 hơi thờ hay 1 dấu hiệu của sự sống nào trong nó…đầu nó ngã ra phía sau…tay buông thõng xuống…mặt tái nhợt…đôi chân trần trắng nõn tím dần…Gia Bảo tưởng mình có thể chết ngày tại đó…tim anh như nát ra…anh cũng điên cuồng chạy theo nó…phía sau Vũ Bội cũng sợ hãi không kém…

CHAP 32: ANH KHÔNG MUỐN MẤT EM…HAY LÀ CÔ TA…

Chiếc trực thăng đáp ngay xuống sân bệnh viện của Shine,toàn bộ bác sĩ đều tập hợp ra,nó dươc đặt trên 1 cái xe đẩy đưa vào trong,trên suốt đoạn đường,Gia Kỳ luôn nắm lấy tay nó…luôn gọi to tên nó…< Thuần Thuần…em sẽ không sao đâu…anh sẽ không để em sãy ra chuyện gì đâu…em phải cố lên…có anh đây…Thuần Thuần…em phải cố lên…> Gia Kỳ nắm tay nó thật chặc,liên tục gào to,nó có thể cảm thấy nước mắt anh chảy xuống không ngừng trên tay nó…1 không thể ngở rằng 1 người coi 1 giọt nước mắt quý hơn cả kim cương…mà lại vì nó khóc thảm thương…không ngừng gào thét…như 1 người điên loạn…

-…Gia Kỳ thiếu gia…xin thiếu gia chờ ở ngoài…

-…các ông phải cứu sống cô ấy…nếu không…tất cả các người đừng mong sống sót với tôi…gia đình các người…bệnh viện này…sẽ nổ tung với tôi…- Gia Kỳ không ngừng gây náo loạn,cậu không biết làm gì,bản thân như phát điên,cậu lo sợ đến mức không thể thở được…nếu nó mà có chuyện gì…anh cũng không mong sống nữa…

– Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức…xin thiếu gia bình tĩnh…nếu không sẽ gây ảnh hưởng đến cuộc phẩu thuật…- Bác sĩ thật không thể chịu nổi sự điên cuồng của cậu ấm này…

Sau khi nghe bác sĩ nói vậy,Gia Kỳ cũng kìm nén tâm trạng,cố ngồi xuống bên chiếc ghế,cậu không muốn mình ồn ào ảnh hưởng đến nó…nổi sợ hải trào dâng trong cậu…2 tay nắm vào nhau…không ngừng run rẩy…cậu úp mặt vào đôi tay nắm chặc…cố giữ lấy hơi ấm của bàn tay nó để lại trên tay cậu…nước mắt không hiểu tại sao lại trào ra…

-…Đừng bỏ rơi anh…không có em…anh không muốn sống nữa…

Và thế là nó ở trong phòng phẩu thuật suốt 2 tiếng đồng hồ vẫn chưa ra…Gia Kỳ sốt ruột vô cùng…cậu sắp thở không nổi rồi…Đột nhiên nghe tiếng chân chạy vào…Là Vũ Bội,Gia Bảo,Ngọc Lâm và Văn Minh…Gia Bảo như phát điên…chạy như điên đến,túm lấy cổ áo Gia Kỳ đứng dậy,gào lên…

-…Cô ấy đâu…cô ấy sao rồi…Thuần…cô ấy đâu…- Gia Bảo tưởng chừng thế giới sụp đổ dưới chân…không nhìn thấy nó…cánh cữa phòng phẩu thuật đóng chặc…chỉ thấy Gia Kỳ ngồi khóc lóc 1 trên băng ghế…

-…Anh im đi…anh có tư cách gì nhắc đến tên cô ấy…anh xem…cô ấy bị anh hại thành thế nào rồi…anh muốn nhìn thấy cô ấy chết mấy vừa lòng sao…- Gia Kỳ như phát điên,túm lấy cổ áo Gia Bảo đấm 1 cú làm anh ngã ra đất,rồi cuối xuống đấm thêm mấy cú vào mặt anh…nhưng đã bị Văn Minh ngăn lại…

-…Thôi đi…anh em các người sao vậy…đây là bệnh viện…lo cho Thuần Thuần trước đã…

-…Anh nghĩ tôi không phát điên được sao…Thuần Thuần…cô ấy bị anh ta hại chết rồi…tôi phải giết anh ta…- Gia Kỳ trước mắt chỉ có ngọn lửa bùng cháy,ánh mắt sắc như dao muốn đâm chết người trước mắt,đôi mắt màu hổ phách như rực cháy…bất kì ai hại đến nó…dù là cha mẹ,người thân…bất cứ ai…đều phải chết…

-…Chết…cậu nói sao…Thuần…cô ấy chết rồi sao…- Gia Bảo tưởng chừng như ngừng thở…không thể thế…nếu nó chết…anh cũng muốn lao đầu mà chết cho xong…

-…Chưa…như sắp rồi…cô ấy ở trong đó…- Gia Kỳ giờ cười lên như kẻ điên dại,cậu như sắp thành kẻ loạn trí mất rồi…

– Mày căm đi…tao cấm mày trù ẻo cô ấy…cô ấy sẽ không chết…sẽ không thể nào chết…- Gia bảo như kẻ điên…chỉ cần nghe từ chết…tim anh như nát tan…anh lao vào đấm cho Gia Kỳ 1 cú…cậu ngã vào tường…cơn phẩn nộ nổi lên…cũng đấm lại Gia Bảo…2 người cứ thế đấm qua lại lẫn nhau…

– Chính anh đã hại cô ấy…anh còn tư cách trách tôi sao…

– Mày im đi…cô ấy là vợ tao…còn mày,lấy quyền gì xen vào chuyên của bọn tao…

– Tôi lấy quyền gì sao…quyền của 1 người….- Gia kỳ rất muốn gào to…< quyền của người yêu cô ấy đến phát điên…yêu cô ấy hơn bản thân…hơn cả sinh mạng của mình…>

– Mày nói xem…

– Các cậu thôi đi…Tiểu Thuần còn đang nguy hiểm…các cậu có thể im đi không…- nGỌC Lâm chạy lại,lôi 2 con người đang phát điên đánh nhau,tát cho mổi người 1 cái…làm họ bình tỉnh lại 1 chút ngồi xuống chờ đợi…Gia Kỳ khẻ liếc qua mặt Vũ Bội,gằng từng chữ hâm doạ…- Nếu cô ấy có sao…tôi giết chết các người…-Vũ Bội sợ tái mặt,trong lòng không khỏi xót xa,thì ra từ trước giờ anh 3 chưa từng coi cô là người thân,cả 17 năm lớn lên cùng nhau,biết bao kỉ niệm tuổi thơ…cũng không bằng 1 giọt nước mắt của nó…

Đã 4 tiếng trôi qua rồi,đèn trong phòng phẩu thuật vẫn sáng,cánh cữa vẫn đóng chặc,bên ngoài mọi người vô cùng sốt ruột…Gia Kỳ nắm chặc tay lại,cuối đầu úp lên tay…còn Gia bảo ngồi bệt xống đất,dựa vào tường,bó gối,gục đầu lên đầu gối…thời gian trôi qua như mấy thế kỉ…lòng ai cũng nóng như lữa đốt…Bỗng nhiên cánh cữa phòng mổ mở ra,cả chục vị bác sĩ trán đẩm mồ hôi bước ra…

-….Cô ấy sao rồi…- Gia Bảo túm lấy vai Bác sĩ lắc mạnh…tim anh như ngừng đập chờ câu trả lời của Bác sĩ…

– Ông nói đi…mau…- Gia Kỳ đứng bên cạnh,nắm chặc bàn tay,sắp không giữ nỗi bình tĩnh rồi…

– Các cậu bình tình,thiếu phu nhân đã qua khỏi nguy hiểm…nhưng có điều…

– Điều gì…nói…

– Vết sẹo trên ngực khá sâu…có lẻ sau này…sẽ để lại sẹo vĩnh viễn…

– Cái gì…? – Gia Kỳ tức giận túm lấy tay ông bác sĩ quát lên…- …Các người làm ăn nhứ thế sao…chữa cho cô ấy…phải chữa lành cho cô ấy…nhất định…không được để lại sẹo…không được…nhất định phải có cách…

-…Mày thôi đi…1 vết sẹo đã làm sao…miễn cô ấy còn sống…cô ấy thành ra thế nào cũng không quan trọng…- Gia Bảo lôi Gia Kỳ nhấn xuống ghế…anh cảm thấy,nếu Thuần Thuần có trở nên như thế nào…xấu xí…bẩn thỉu…anh cũng 1 chút không muốn rời xa…huống chi là 1 vết sẹo…

– Anh thì biết cái gì…Thuần Thuần…chị ấy là người…yêu bản thân hơn mọi thứ…thà chết cũng phải đẹp…chị ấy sẽ chết đi,chứ không muốn bản thân mình không còn hoàn hảo…khi chị ấy biết trên bầu ngực mình luôn tự hào…có 1 vết sẹo dài chứ…

-…Chết…tao sẽ không cho cô ấy chết…tất cả các người…bất kì ai…cũng không được nói cho cô ấy về vết sẹo đó…nếu không…tao sẽ giết chết…

-…Anh muốn giấu…giấu đến bao giờ…

– Tôi sẽ giấu đến khi…có thể cất cô ấy vào vòng tay của mình…bảo bọc…để cô ấy…không bao giờ rời xa tôi nữa…

– Tôi chỉ mong anh đừng làm tổn thương cô ấy nữa…

2 người sẽ tiếp tục cải vã nếu không nhìn thấy các bác sĩ đẫy nó ra khỏi phòng bệnh,tác dụng của thuốc mê vẫn còn…nên nó vẫn nằm yên ngủ say…mặt nó tái nhợt…như không còn chút máu…Gia Kỳ và Gia Bảo,mổi người nắm lấy 1 tay nó,theo nó về tận phòng bệnh…vì nó còn chưa tĩnh…cần phải nghỉ ngơi,nên mỗi lần chỉ cho 1 người vào thăm nó…tức nhiên…là chồng…nên Gia Bảo sẽ được ở cạnh nó đầu tiên…Anh ngồi cạnh giường nó,tay nắm chặc tay nó,ánh mắt vô cùng xót xa…nhìn gương mặt tái nhợt…tim anh như có ai bóp nát…

– Em có thể tha lỗi cho anh được không…anh lại làm tổn thương em…anh đã không giử lời hứa…anh sai rồi…em muốn anh làm thế nào đây…- Gia bảo xót xa,1 hàng nước mắt chảy xuống má,1 tay anh khẻ đưa lên luớt nhẹ trên đôi môi tím tái của nó,khẻ vươn người hôn lên đôi môi lạnh giá của nó,1 nụ hôn,mặn đắng của nước mắt…Anh rồi đôi môi nó,tay anh run run đưa lên,cởi 2 nút áo bệnh nhân của nó ra,nhìn vào bầu ngực căng tròn,trắng mướt hoàn hảo,nhưng trên đó là 1 miếng băng trắng băng lại,anh xót xa nghỉ tới sau khi vết thương lành,chổ đó,sẽ hiện ra 1 vết sẹo dài,lòng anh vô cùng đau nhứt…bàn tay anh khẻ chạm vào ngực nó…khẻ vuốt ve,nâng niu…Nó giật mình,mắt từ từ mở ra,nó nhìn rõ khuôn mặt khổ sở của con người đang nhẹ nhàng âu yếm,vuốt ve 2 bầu ngực mình…nó nhìn người đó bắng ánh mắt oán giận,lạnh như băng…

– Anh đang làm gì đó…

– Thuần..tốt quá..em tỉnh lại rồi…

– Cài nút áo lại cho tôi…

– Anh xin lỗi…

– Được rồi…anh ra ngoài được rồi…- NÓ LẠNH NHẠT NÓI XONG RỒI QUAY MẶT ĐI,HÌNH ẢNH ANH NHẪN TÂM ĐẪY NGÃ NÓ VẪN RÕ 1 MỘT TRƯỚC MẮT…

– Anh sai rồi,em có thể tha lỗi cho anh được không…em muốn anh làm gì anh cũng sẽ làm cho em…em muốn anh chết,anh sẽ chết…nhưng đừng bắt anh rời xa em…- Gia Bảo cuối xuống,ôm chặc nó vào lòng,mặt cho nó ra sức giãy dụa,đẩy anh ra…

– Anh đi đi,tôi không muốn nhìn thấy anh…- Nó khóc nất lên,nhưng Gia Bảo không buông tay ra,ôm nó thật chặc…

– Anh xin em…đừng bắt anh rời xa em…anh cần em…em là mạng sống của anh…nếu 1 giây không nhìn thấy em…anh sẽ chết mất…

– Tôi không phải là người anh yêu…anh đi mà bảo vệ Vũ Bội…- Nó đẫy anh ra,giãy dụa..

– Em bình tĩnh lại…em đừng cữ động mạnh wá…sẽ động vết thương đấy…bình tĩnh lại nào…em đánh anh mắng anh củng đựoc…nhưng đừng làm đau bản thân…em đau…mà toàn thân anh đau như bị băm nát- Gia Bảo ôm lấy nó vào lòng,nhìn thấy thân thể nhợt nhạt,ốm yếu của nó,nước mắt anh chãy ra không ngừng,1 người con trai rơi nước mắt chỉ vì 1 cô gái…thật xấu hổ…nhưng tim anh đau đến mức không kìm nổi nước mắt…


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .